Trang chủ Tin tức-sự kiện

Tháng mười một ơi!

28/12/2017
Một buổi sớm mai, cơn gió mơn man trên những ngọn cỏ may ven đường. Đâu đó trước cổng nhà ai thoang thoảng mùi hoa sữa. Những chiếc lá bằng lăng nửa vàng nửa tím là là chao xuống đất.

       

Ngày cuối tuần hay vì sáng sớm trời chưa ló rạng mà con đường Hoàng Quốc Việt chẳng mấy tấp nập xe cộ lại qua như mọi khi.

        Xe thong thả đi, trước mắt tôi là con đường Hoàng Hoa Thám. Hôm nay ngày chợ phiên, hai bên đường, cả dãy phố dài, nhà nào nhà nấy rất nhiều cây cảnh, hoa lá, chim chóc bầy bán. Những chậu cây, chậu hoa nhỏ li li đủ sắc mầu treo trước hiên các cửa hàng hoa trông như những chiếc đèn lồng. Người mua, người bán tấp nập lại qua. Hai hàng cây xà cừ ven đường mùa đông vẫn xanh lá. Những tán lá đan vào nhau tạo  thành những chiếc ô lớn che kín lòng đường. Chao ôi là xanh! Con đường này ngày nào tôi chẳng đi mòn lối. Vậy mà cứ mỗi lần đi ngang qua đây tôi vẫn có cớ để nán lại. Khi thì muốn ngắm mấy giỏ lan rừng, khi lại không thể rời mắt khỏi mấy cây trầu bà xanh ngắt. Nhưng hôm nay thì không. Tôi muốn nhanh chân tới trường.

        THCS Hoàng Hoa Thám- ngôi trường làng bé xinh nằm trong góc phố nhỏ. Giữa phố phường Hà Nội mà trường tôi chẳng rõ số nhà. Quanh trường vẫn là con kênh nhỏ mọc đầy hoa dại. Hoa Thài lài cánh mỏng tang, tím ngắt. Những bông hoa thạch thảo trẳng bé xinh như chiếc cúc áo.

        Sân trường vắng tanh ngày cuối tuần. Không có tiếng trống trường, không có tiếng nói cười của các em học sinh. Một vài chiếc lá bàng, lá phượng rụng trên ghế đá. Những lùm cây mới trồng chưa đủ rộng để ngỏ lối cho những tia nắng đầu ngày xen qua kẽ lá chiếu xuống những khóm tóc tiên xanh. Vài bông trà my trái mùa thơm thoảng trong gió .

        Tôi bước vào lớp học, lấy quyển sách Ngữ văn 9 trong cặp sách, bất giác mở ra. Mùi sách hay mùi bàn ghế, thơm tho, quen thuộc đến vô cùng. Tôi yêu đến thế cái môn văn từ tấm bé. Yêu sao những đôi mắt trong veo của học trò. Yêu bảng đen, phấn trắng, yêu từng chiếc ghế đá đến góc sân trường và cả những bài thơ vụng về của học trò đang viết dở.

         Tiếng lá phượng non đu đưa qua ô cửa sổ lớp học đưa tôi về miền kí ức của tuổi mười tám đôi mươi, khi tôi vừa cầm tấm bằng Đại học trên tay. Bao khát khao, bao hoài bão… rồi tôi lại tiếp tục học cao học môn Ngữ văn. Còn nhớ như in, mẹ tôi đã khóc thật nhiều khi gần ba chục tuổi đầu mà con gái lại chưa chịu lấy chồng và lại một lần nữa cắp sách. Con đã nói với mẹ rằng con còn cái nợ với  môn văn chưa trả hết. Mẹ cố mỉm cười nước mắt vẫn nhẹ rơi…

        Và rồi ngày đó đã đến, ngôi trường này là nơi đầu tiên đón tôi khi vừa đỗ công chức. Ngôi trường bé nhỏ chỉ với mười chín lớp học. Nơi tôi đang ngồi đây là nơi mà hàng ngày tôi và học trò của mình đã từng vui từng buồn, từng khát khao cùng với bao mảnh đời trong trang sách. Nơi đã làm cho tôi và các đồng nghiệp ngày ngày miệt mài với bảng đen, phấn trắng, đêm về lại thao thức bên trang giáo án, đèn khuya. Chẳng có gì cho nhau ngoài con chữ, tấm lòng, sự sẻ chia và trao nhau niềm tin yêu hết mực. Nơi mà ngày của Mẹ, ngày của Cô tôi đã từng không nói nên lời khi nhận được cành hoa dại và một tấm thiệp tự làm hình trái tim gói cả tấm lòng của những cô cậu học trò bé nhỏ. Mộc mạc đến vô cùng! Nơi mà tôi đã từng vui đến vỡ òa, vui đến từng rơi nước mắt trước tin của học sinh mình thi đỗ vào lớp 10. Nơi mà ngày ngày tôi cóp từng niềm vui và quên đi hết những khó khăn nhọc nhằn…

        Tiếng ríu ran của mấy cô cậu học trò, cánh cửa mở ra làm tôi bất giác giật mình. Đã đến giờ dạy đội tuyển học sinh giỏi, các con học sinh đã đến tự bao giờ với một lọ hoa thạch thảo trắng muốt trên tay. Ánh nắng mặt trời soi tỏ lan can, soi cả gian phòng của lớp học. Bầu trời trong xanh giữa những ngày đầu của tháng mười một, cánh chim nhỏ từ ô cửa sổ lớp học cất cánh bay…

Tác giả: Lê Thị Thùy Giang

Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:
TIN KHÁC

Tin nổi bật